Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

David Và Lily Đã Đến Với Nhau Như Thế Nào

    Câu chuyện này kể lại việc David và Lily đã đến với nhau như thế nào, hay it ra là những điều họ đã kể lại với chúng tôi. Chúng tôi không hề biết được sự thật này trong suốt nhiều năm.

    Nhiều năm trước, một gia đình nề nếp dọn đến căn hộ trên tầng ba khu chung cư mà chúng tôi đang sinh sống tại Bronx. Cậu con trai tên là David, đang theo học trường y. Cậu cũng là một người đam mê đọc sách nên thường dành phần lớn thời gian rảnh rỗi để vào thư viện.

    Thủ thư là một cô gái trẻ xinh xắn, có giọng nói nhỏ nhẹ tên là Lily. Tất cả bọn trẻ chúng tôi đều yêu quý cô. Mỗi khi chúng tôi không tìm được một cuốn sách nào đó, cô sẽ dừng bất kỳ việc gì cô đang làm, mỉm cười nồng ấm và cố lục lọi để tìm sách cho chúng tôi. Cô là một người làm việc chăm chỉ.

    Cô cũng thầm ngưỡng mộ người hàng xóm mới của chúng tôi - David. Mỗi khi anh bước vào thư viện nhỏ bé này, đôi mắt của Lily sáng ngời rạng rỡ và dõi theo bước chân anh qua những kệ sách. Tuy vậy, cô không bao giờ bắt chuyện với anh. Cô quá cả thẹn, và vào thời đó, một phụ nữ không nói chuyện với người lạ khi chưa được giới thiệu đàng hoàng.

    Một chiều nọ, khi Lily đang chuẩn bị đóng cửa thư viện, thì người trợ lý của cô cúi xuống nhặt một bức thư chưa mở rơi gần bàn làm việc. Cô ấy đưa cho Lily, và họ nhận thấy nó được gửi đi từ bệnh viện lớn của thành phố.

    Cô trợ lý nói: "Dường như lá thư này rất quan trọng. Có lẽ khổ chủ đang tìm kiếm nó phát điên lên. Chắc là nó rơi ra từ túi hoặc từ cuốn sách của họ".

    Lily xem qua địa chỉ người nhận và ngạc nhiên thấy rằng nó gửi đến tòa nhà ngay cạnh nhà cô. Cô nhận lấy bức thư để trên đường về nhà sẽ ghé qua gửi cho anh ta.

    Cô tắt đèn, khóa cửa thư viện và hối hả về nhà, cất vội giỏ xách. Giữ chặt lá thư trong tay, cô băng vội qua đường, bước đến tiền sảnh cạnh cửa ra vào và tìm địa chỉ hộp thư. Cô tìm thấy chữ "Gordon" - một họ trùng khớp với tên trên phong bì và bấm chuông căn hộ đó.

    Qua chiếc máy đàm thoại rè rè, có tiếng phụ nữ hỏi vọng ra: "Ai đấy?".

    Lily trả lời: "Tôi là thủ thư. Tôi nhặt được một bức thư rơi ở thư viện có ghi địa chỉ gửi đến David Gordon. Gia đình bà có người này không ạ? Bức thư trông có vẻ rất quan trọng".

    Dừng một chút, người phụ nữ trả lời: "Có. Cô có thể đem lên nhà B3 giúp tôi được không? Tôi bị ngã vài tuần trước nên không thể leo cầu thang được".

    Lily leo lên ba tầng lầu và được một phụ nữ đứng tuổi hòa nhã chống nạng ra đón.

    Bà nói: "Ôi, cám ơn cháu rất nhiều. Cháu thấy đấy, bác thật sự không thể nào leo cầu thang được".

    Lily mỉm cười: "Cháu hiểu ạ. Bức thư đây ạ. David Gordon có phải chồng bác không?".

    Người phụ nữ trả lời: "Ồ không. Nó là con trai bác. Cả nhà đang không biết bức thư này lạc đâu mất". Bà nhìn kỹ Lily từ đầu đến chân rồi hỏi: "Cháu nói ràng cháu tìm thấy lá thư ở thư viện phải không?".

    Lily trả lời: "Vâng. Cháu là thủ thư ở đó, nhưng cháu sống ở tòa nhà bên cạnh và không phiền gì khi đem thư cho bác đâu ạ".

    Người phụ nữ tươi cười lên tiếng: "Sao chúng ta lại đứng đây như những người xa lạ nhỉ? Mời cháu vào chơi dùng vài ly trà".

    Trong khi đưa Lily đến chỗ ngồi, người phụ nữ nói về bức thư: "Mỗi khi nhận được thư gửi cho con trai bác, bác luôn đặt trên bàn ăn để nó dễ nhìn thấy khi về tới nhà. Bức thư này rất quan trọng, nên bác kẹp trong cuốn sách của nó". Bà nói một cách tự hào: "Cháu biết đấy, nó đang theo học trường y để trở thành một bác sỹ chuyên khoa".

    Ngay lúc đó, cánh cửa bật mở và David, con trai bà bước vào. Khi nhận ra anh chính là chàng trai mà cô mến mộ bấy lâu, Lily thấy tim mình đập nhanh hơn. Mẹ anh hào hứng kể lại câu chuyện về bức thư.

    David nhìn Lily và hết sức ngạc nhiên: "Ồ, cô ở thư viện đây mà. Cám ơn cô! Tôi đang tìm bức thư khắp nơi". Anh quay sang mẹ: "Mẹ biết không, con đã được nhận vào chương trình y khoa của bệnh viện rồi".

    Rồi anh quay lại với Lily  và cười ngượng ngùng: "Xin cám ơn cô lần nữa, cô... à, tôi chưa biết tên cô".

    Cô trả lời với nụ cười rạng rỡ: "Lily". Tim cô vẫn nhảy loạn xạ, và cô chắc rằng đôi má mình đang đỏ bừng.

    Trong khi đó, bà Gordon bước khập khiễng dọn trà bánh lên bàn. Bà giục đôi trẻ: "Ngồi đi, ngồi đi!".

    Lily hỏi David: "Anh đã quyết định theo học phân ngành nào chưa?".

    David vẫn mỉm cười trả lời:"Khoa tim mạch. Và đây chính là bức thư sẽ khởi đầu cho sự nghiệp của tôi. Tôi thật sự lo lắng khi không nghe tin tức gì từ phía bệnh viện. Tôi đã nghĩ đến việc chuyển đến một khu nào đó ở phía tây, nhưng tôi vẫn thích ở lại bệnh viện này trong thành phố hơn".

    Rồi bỗng nhiên David thốt lên:"Cô có muốn đi xem phim với tôi vào tối thứ Bảy này không?".

    Trước khi Lily kịp trấn tĩnh, bà Gordon đã nắm lấy tay cô và nói:"Ồ, đồng ý đi Lily! Đồng ý đi mà!".

    Lily bật cười:"Tôi rất thích!".

    Thế là cuộc đời của Lily và David gắn bó với nhau từ đó.

    Nhưng toàn bộ câu chuyện chỉ mới bắt đầu. Hai mươi lăm năm sau khi họ kết hôn, David mới nói với chúng tôi sự thật về bức thư. Lúc này David đã là một bác sỹ chuyên khoa tim mạch và Lily - người vợ đáng yêu của ông, hiện đã là mẹ của ba đứa trẻ  - ngồi bên cạnh chồng trong lúc ông kể chuyện cho chúng tôi nghe.

    Bạn biết không, hóa ra David không phải người thích đọc sách đến thế. Anh chỉ muốn gặp cô thủ thư trẻ trung xinh xắn. Anh Tâm sự với mẹ về cô gái ở thư viện, nhưng anh lại quá nhút nhát và không biết làm sao để tiếp cận cô. Mẹ anh nghĩ ra một kế hoạch. Mỗi lần David đến thư viện, anh sẽ đánh rơi trên sàn một bức thư gửi cho chính anh. Mẹ của David hi vọng Lily sẽ nhặt lại nó cho anh, gọi anh đến và cho anh một cơ hội để bắt chuyện. Thế là mỗi lần David đến thư viện, anh lại có nhiệm vụ làm rơi một bức thư, nhưng lần nào cũng vậy, một ai đó sẽ thấy bức thư bay xuống sàn và chạy vội đến nhặt nó giúp anh. Anh luôn nghe ai đó gọi: "Này anh ơi!" nhưng khi anh quay lại, chẳng bao giờ là Lily cả.

    Hôm ấy, David đã đợi đến khi không còn ai trong phòng ngoại trừ Lily và trợ lý của cô. Một lần nữa, anh làm rơi lá thư bên cạnh bàn. Anh hy vọng ngày hôm sau anh có thể trở lại và hỏi Lily xem cô có nhặt được bức thư có tên anh trên đó không. Nhưng kế hoạch lại hiệu quả hơn nhiều so với mong đợi của anh khi Lily đích thân mang thư đến nhà cho anh.

    Trong khi David kể lại chuyện này, cô vợ Lily xinh đẹp của ông cười ngặt nghẽo.

    Sau khi lấy lại hơi, Lily nói: "David này. Anh đã không dán kín phong bì. Bọn em đã mở nó ra ở thư viện rồi. Em thấy trong đó không có gì ngoài một mẫu giấy trắng. Em cũng tò mò muốn khám phá xem anh toan tính chuyện gì, nên em tương kế tựu kế. Ôi David, anh là một diễn viên quá tệ!". Rồi cô nhìn chồng bằng đôi mắt long lanh.

    "Nhưng David à, em vẫn yêu anh!"

    Và đó là cách David và Lily đã thật sự đến với nhau.

Arnold Fine
Chicken Soup For The Single`s Soul

  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét