Thứ Tư, 21 tháng 6, 2017

Sáng Tháng sáu Vui Vẻ

Tối qua ba cất xe về nhà sớm nên sáng nay cả nhà có thể cùng nhau thức dậy sớm. Lâu lâu lắm rồi mới được cùng nhau thức dậy như thế này. Lúc sửa soạn đồ cho con đi học,  mẹ nghĩ lâu lắm mới có một lần, tranh thủ dịp này cả nhà cùng ăn sáng với nhau đi, con đi học trễ một lần cũng không sao. Mẹ vào phòng nói thì thầm vào tai con:"Kêu ba dậy đi ăn sáng nha!". Con vui mừng nắm tay ba, trèo lên bụng ba, lấy kẹp tóc làm cho ba giống con gái, ba hết đường nào nằm nướng được.
Là quán quen thuộc của con, quán không tên nhưng đông khách.
Quán không tên nên ba đặt tên cho quán là Quán Đồng vì lúc ba còn nhỏ khu này là đồng lúa.
Còn con gọi là quán Xích Đu vì quán có chiếc xích đu mà con rất thích.
Vào quán, trước tiên là con chọn chỗ ngồi.
Mẹ để ý dạo này con không còn thích ngồi cạnh mẹ như trước mà ngồi đối diện mẹ, lấy giấy lau chén đũa, sau đó lấy tương đen cho con, lấy chanh và tương ớt cho vào chén cho mẹ, hôm nay không chịu lấy cho ba. Hình như ngồi đối diện mẹ con sẽ lớn hơn vậy.
Con thích ăn bò viên, có khi là 2 chén luôn.
Hôm nay thì nửa chén hủ tíu, 3 viên bò viên và 1 chai nước suối thôi.
Trong lúc con vui vẻ thưởng thức bữa sáng thì mẹ bàn với ba về quà sinh nhật của con.
Mau quá, mới đó mà sắp 4 tuổi rồi.
Buổi sáng kết thúc, con vui vẻ chia tay ba mẹ vào lớp.
Chúc con một ngày vui vẻ và hết sụt sịt nha con.
Hi vọng chiều nay 2 cha con không phải đi thăm Bác Diệu.

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017

Ca Dao Mẹ

Ảnh: sưu tầm từ Internet

"Mẹ ngồi ru con đong đưa võng buồn, đong đưa võng buồn
Mẹ ngồi ru con mây qua đầu ghềnh lạy trời mưa tuôn
Lạy trời mưa tuôn cho đất sợi mềm hạt mầm vun lên
Mẹ ngồi ru con nước mắt nhọc nhằn xót xa đời mình......."

Đã lâu lắm rồi.... ngày xưa ấy.....
Mỗi sáng thức dậy, thích bật máy casset, giọng hát Khánh Ly vang lên.
Album Ca Khúc Da Vàng của trịnh Công Sơn đã gắn liền với kỷ niệm của một thời sinh viên.

Đêm thứ Ba, xem chương trình Hát cùng Mẹ của HTV, tiết mục của Cô Kim Xuân và con trai Huy Luân, kỷ niệm ùa về và mắt ngấn cay. Nhớ những ngày xưa, nhớ giọng hát Khánh Ly, nhớ ca khúc Trịnh Công Sơn và nhớ cả những bài hát ru của mẹ.

Ở Thành Phố này tôi hiếm khi nghe các bà mẹ hát ru con. Còn nhớ chị dâu của tôi mỗi khi ru con ngủ thường là bật điện thoại mở nhạc Cẩm Ly cho con nghe hoặc hát cho con mấy bài hát thiếu nhi, bài tôi nghe chị hát nhiều nhất là Hai Con Thằn Lằn Con.
Ở quê hương Miền Tây của tôi gần như bà mẹ nào cũng thuộc bài hát ru con. Chúng tôi lớn lên bên cánh võng và lời ru của  mẹ. Khi nghe mẹ hát ru em:"Gió đưa bụi chuối sau hè. Anh mê vợ bé bỏ bề con thơ. Con thơ tay ẳm tay bồng. Tay nào xách nước tay nào vo cơm". Trong tâm trí non nớt của tôi chưa thật hiểu hết lòng mẹ nhưng đã cảm nhận một nỗi buồn sâu sắc từ lời ru.
Sau  này khi đã làm mẹ, tôi cũng hát ru con mình ngủ. Và cả chiếc võng, dù có nhiều nghiên cứu cho rằng trẻ ngủ võng sẽ ảnh hưởng đến sống lưng, nhưng nếp sinh hoạt này đã ăn sâu vào máu thịt của người dân quê tôi. Cũng như tôi ngày xưa, các con tôi no tròn giấc ngủ bên cánh võng cùng lời ru của bà ngoại và mẹ.
Con gái tôi lúc tròn 2 tuổi đã thuộc câu:"Ví dầu cầu ván đong đinh, cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi. Khó đi mẹ dắt con đi. Con đi trường học mẹ đi trường đời" và nay gần 4 tuổi đã biết đưa võng ru em:"Chim đa đa đậu nhánh đa đa. Chồng gần không lấy mà đi lấy chồng xa. Mai sau cha yếu mẹ già, chén cơm đôi đũa bộ kỵ trà ai dâng".....
Rồi mai này con sẽ lớn lên, những câu hát ru sẽ là 1 phần kỷ niệm tuổi thơ của con. Hơn cả lời mẹ ru, đó là lời của quê hương, con yêu ạ.