Thứ Tư, 21 tháng 6, 2017

Sáng Tháng sáu Vui Vẻ

Tối qua ba cất xe về nhà sớm nên sáng nay cả nhà có thể cùng nhau thức dậy sớm. Lâu lâu lắm rồi mới được cùng nhau thức dậy như thế này. Lúc sửa soạn đồ cho con đi học,  mẹ nghĩ lâu lắm mới có một lần, tranh thủ dịp này cả nhà cùng ăn sáng với nhau đi, con đi học trễ một lần cũng không sao. Mẹ vào phòng nói thì thầm vào tai con:"Kêu ba dậy đi ăn sáng nha!". Con vui mừng nắm tay ba, trèo lên bụng ba, lấy kẹp tóc làm cho ba giống con gái, ba hết đường nào nằm nướng được.
Là quán quen thuộc của con, quán không tên nhưng đông khách.
Quán không tên nên ba đặt tên cho quán là Quán Đồng vì lúc ba còn nhỏ khu này là đồng lúa.
Còn con gọi là quán Xích Đu vì quán có chiếc xích đu mà con rất thích.
Vào quán, trước tiên là con chọn chỗ ngồi.
Mẹ để ý dạo này con không còn thích ngồi cạnh mẹ như trước mà ngồi đối diện mẹ, lấy giấy lau chén đũa, sau đó lấy tương đen cho con, lấy chanh và tương ớt cho vào chén cho mẹ, hôm nay không chịu lấy cho ba. Hình như ngồi đối diện mẹ con sẽ lớn hơn vậy.
Con thích ăn bò viên, có khi là 2 chén luôn.
Hôm nay thì nửa chén hủ tíu, 3 viên bò viên và 1 chai nước suối thôi.
Trong lúc con vui vẻ thưởng thức bữa sáng thì mẹ bàn với ba về quà sinh nhật của con.
Mau quá, mới đó mà sắp 4 tuổi rồi.
Buổi sáng kết thúc, con vui vẻ chia tay ba mẹ vào lớp.
Chúc con một ngày vui vẻ và hết sụt sịt nha con.
Hi vọng chiều nay 2 cha con không phải đi thăm Bác Diệu.

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017

Ca Dao Mẹ

Ảnh: sưu tầm từ Internet

"Mẹ ngồi ru con đong đưa võng buồn, đong đưa võng buồn
Mẹ ngồi ru con mây qua đầu ghềnh lạy trời mưa tuôn
Lạy trời mưa tuôn cho đất sợi mềm hạt mầm vun lên
Mẹ ngồi ru con nước mắt nhọc nhằn xót xa đời mình......."

Đã lâu lắm rồi.... ngày xưa ấy.....
Mỗi sáng thức dậy, thích bật máy casset, giọng hát Khánh Ly vang lên.
Album Ca Khúc Da Vàng của trịnh Công Sơn đã gắn liền với kỷ niệm của một thời sinh viên.

Đêm thứ Ba, xem chương trình Hát cùng Mẹ của HTV, tiết mục của Cô Kim Xuân và con trai Huy Luân, kỷ niệm ùa về và mắt ngấn cay. Nhớ những ngày xưa, nhớ giọng hát Khánh Ly, nhớ ca khúc Trịnh Công Sơn và nhớ cả những bài hát ru của mẹ.

Ở Thành Phố này tôi hiếm khi nghe các bà mẹ hát ru con. Còn nhớ chị dâu của tôi mỗi khi ru con ngủ thường là bật điện thoại mở nhạc Cẩm Ly cho con nghe hoặc hát cho con mấy bài hát thiếu nhi, bài tôi nghe chị hát nhiều nhất là Hai Con Thằn Lằn Con.
Ở quê hương Miền Tây của tôi gần như bà mẹ nào cũng thuộc bài hát ru con. Chúng tôi lớn lên bên cánh võng và lời ru của  mẹ. Khi nghe mẹ hát ru em:"Gió đưa bụi chuối sau hè. Anh mê vợ bé bỏ bề con thơ. Con thơ tay ẳm tay bồng. Tay nào xách nước tay nào vo cơm". Trong tâm trí non nớt của tôi chưa thật hiểu hết lòng mẹ nhưng đã cảm nhận một nỗi buồn sâu sắc từ lời ru.
Sau  này khi đã làm mẹ, tôi cũng hát ru con mình ngủ. Và cả chiếc võng, dù có nhiều nghiên cứu cho rằng trẻ ngủ võng sẽ ảnh hưởng đến sống lưng, nhưng nếp sinh hoạt này đã ăn sâu vào máu thịt của người dân quê tôi. Cũng như tôi ngày xưa, các con tôi no tròn giấc ngủ bên cánh võng cùng lời ru của bà ngoại và mẹ.
Con gái tôi lúc tròn 2 tuổi đã thuộc câu:"Ví dầu cầu ván đong đinh, cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi. Khó đi mẹ dắt con đi. Con đi trường học mẹ đi trường đời" và nay gần 4 tuổi đã biết đưa võng ru em:"Chim đa đa đậu nhánh đa đa. Chồng gần không lấy mà đi lấy chồng xa. Mai sau cha yếu mẹ già, chén cơm đôi đũa bộ kỵ trà ai dâng".....
Rồi mai này con sẽ lớn lên, những câu hát ru sẽ là 1 phần kỷ niệm tuổi thơ của con. Hơn cả lời mẹ ru, đó là lời của quê hương, con yêu ạ.


Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Con Gái Yêu - Tết 2015

Tết rồi con tròn 20 tháng. Ba mẹ phải đi làm, con ở dưới quê với ông bà ngoại. Cậu Cường giúp mẹ lưu lại những khoảnh khắc đáng yêu của con. Nụ cười của con là Mùa Xuân của Ba Mẹ.







Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

........Để anh dạy em cách yêu thương!

Anh sẽ chỉ cho em biết rằng chia tay trong tình yêu đâu đã phải là thất bại duy nhất em sẽ gặp trên đường đời còn rất dài này. Này cô bé, để anh dạy em cách yêu thương...

Này cô bé…
 
Việc yêu cũng giống như việc thả diều. Phải có lúc giữ, lúc thả. Nếu cứ giữ mãi diều sẽ chẳng thể nào bay được. Nhưng nếu như thả quá đà sẽ đến lúc diều đứt dây mà bay đi mất. Yêu là cả một nghệ thuật. Nhưng ở trên đời có mấy ai dám tự nhận mình là nghệ sĩ đâu? 
 
Ai cũng cho rằng mình là người đau nhất, nhưng chuyện tình cảm làm gì có khuôn mẫu, công thức thông thường. Nhiều người cho rằng người chủ động nói lời chia tay tất nhiên là sẽ không đau bằng người bị bỏ rơi. Người nào hời hợt hơn thì người đó nhẫn tâm hơn, vô tình hơn. Những ai càng đau thì càng hận, càng oán trách, còn những người phũ phàng thì hay tỏ ra cao thượng, luôn mong người xưa hạnh phúc.
 
Nếu em đã từng chia tay, từng cho rằng chỉ có mình đau khổ, từng chỉ trích người mình yêu gay gắt và cảm thấy bất công khi phải chịu thiệt thòi, thì hãy suy nghĩ thoáng hơn một chút. Bởi vì, đôi khi cảm giác của em đã bị sự mù quáng đánh lừa, có thể mọi thứ không chỉ đơn giản như em nghĩ.
 
 
Này cô bé…
 
Đã yêu đừng bao giờ nói câu “hối tiếc”. Em đã trưởng thành, em hãy chịu trách nhiệm về những việc mà em đã quyết định. Khi em dành tình yêu cho ai đó, em đâu có nghĩ đến chuyện mình sẽ “hối tiếc”? Hối tiếc là từ em không muốn có trong suy nghĩ của mình không chỉ ở tình yêu mà trong mọi việc. Người nói từ hối tiếc sẽ mãi chỉ là người yếu đuối, sẽ mãi quờ quạng trong khổ đau, vùng vẫy trong thất bại mà không thể đứng lên được. Hãy mạnh mẽ và quyết đoán lên. Hãy học cách chấp nhận sai lầm và đứng lên từ thất bại. Đó mới là cách nghĩ và hành động khôn ngoan của một cô gái trưởng thành.
 
Này cô bé…
 
Hãy học cách tha thứ. Tha thứ cho người mà em đang thấy căm hận là điều rất khó khăn. Nhưng chúng ta đã được dạy dỗ từ những điều rất căn bản, rằng chỉ có thể sống tiếp và bước tiếp khi trong lòng thực sự thanh thản. Và tha thứ là con đường nhanh nhất để em quên mọi chuyện, đứng dậy và bước tiếp. Em biết không: “tha thứ cho kẻ thù là tha thứ cho chính bản thân mình”. Hãy tha thứ cho tất cả những việc họ đã làm không phải với ta. Không phải vì họ, mà vì chính bản thân mình. Rồi sau này em sẽ ngồi và nghĩ lại mọi chuyện của ngày hôm nay, tự nhủ “sao khi xưa mình lại ngốc quá thế…”. Đôi khi người buông tay em mới là người quan tâm em nhất đấy.
 
Này cô bé…
 
Đến một lúc nào đó, khi em đã tìm được hạnh phúc thực sự, rồi em sẽ cảm ơn người đàn ông đó, vì anh ta đã để em ra đi, hoặc thậm chí đẩy em ra đi. Một nguyên tắc đối với cô gái mạnh mẽ và hiện đại mà anh muốn em học hỏi, đó là không khóc trước mặt bất kì người đàn ông nào. Em biết không, yếu đuối là một trong những thiệt thòi rất lớn của phụ nữ trong tình yêu. Em có thể vùi đầu vào đâu đó để khóc cho thỏa thích, nhưng đừng thể hiện điều đó trước mặt đàn ông. Đó cũng là một cách xây dựng lòng tự trọng và kiêu hãnh của con gái.
 
Khóc thì nhiều nhất cũng chỉ khiến đối phương khó xử chứ không thể thay đổi được gì. Người yêu thương em thật sự sẽ không dễ dàng khiến em phải khóc. Còn người làm em khóc thì hầu hết sẽ không quan tâm đến những giọt nước mắt của em… Vậy em khóc làm gì cho đôi mắt thêm buồn chứ? Nếu em không thể khiến mình mạnh mẽ để không khóc, thì hãy nhớ điều này: “Người đàn ông làm cho em khóc nhiều nhất có thể là người em yêu nhất. Người hiểu được những giọt nước mắt của em từ đâu là người yêu em nhất. Nhưng, chỉ có người im lặng lau nước mắt cho em mới là người cuối cùng bên em”. Hãy biết điều gì là đúng và cần cho bản thân em nhé.
 
Bởi thế đứng lên nào cô bé của anh!
Theo Mask
(Phụ nữ.net ngày 21/3/2013)

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

Lời mẹ dặn trước lúc con lấy chồng

Mẹ bảo, cãi nhau với đàn ông thì đừng có chạy ra ngoài mà oang oang khắp nơi. Anh ta tiến về phía con một bước thì con hãy bước về phía anh ta hai bước.

Mẹ bảo, lúc giận đừng có cãi nhau, có thể không nói gì, không giặt quần áo của chồng, nhưng không được cãi nhau với chồng.

Mẹ bảo, ngôi nhà chính là chỗ đóng quân của người phụ nữ, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng có bỏ đi. Bởi vì, đường trở về rất khó khăn.

Mẹ bảo, hai người trong nhà đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sĩ diện, hai người sống với nhau, sĩ diện quan trọng lắm sao? Nếu thế thì ra ngoài sống thế nào được?

Mẹ bảo, bất kể một người đàn ông giàu có, nhiều tiền như thế nào thì anh ta vẫn hy vọng có thể nhìn thấy con sạch sẽ thơm tho ở trong một ngôi nhà sạch sẽ tươm tất và đợi anh ta.

Mẹ bảo, đàn ông tốt rất nhiều, anh ta sẽ không bao giờ đi ôm người phụ nữ khác. Nhưng trong cái xã hội như thế này, có rất nhiều phụ nữ xấu sẽ dang tay ra ôm lấy người đàn ông của con.

Mẹ bảo, phụ nữ nhất định phải ra ngoài làm việc, cho dù là kiếm được nhiều hay ít, làm việc chính là sự thể hiện giá trị cuộc sống của bản thân. Nếu con cứ ở nhà mãi, anh ta sẽ có cơ hội nói trước mặt con rằng: “Tôi đang nuôi cô đấy.”

Mẹ bảo, con đi làm bên ngoài, dù có bận lắm là bận thì vẫn phải làm việc nhà, nếu không thì dùng tiền của mình mà tìm một người giúp việc theo giờ. Việc trong nhà nhất định phải lo liệu tốt, con cái cũng phải nuôi dạy cho tốt.

Mẹ bảo, anh ta vì con mà làm những việc con không bao giờ ngờ tới, con có thể cảm động, có thể khen ngợi, nhưng nhất quyết không được châm chọc kiểu “hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao”. Vì nếu như vậy, sau này anh ta sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì vì con nữa.

Mẹ bảo, chẳng có ai là một nửa của ai cả, ý nghĩ của con mà không nói ra thì ai mà biết được. Cần cảm nhận cái gì, ghét việc gì, con phải nói ra thì người ta mới hiểu được.

Mẹ bảo, bố mẹ anh ta cũng là bố mẹ con, cho dù bố mẹ anh ta đối xử với con không được tốt cho lắm, thì con cũng phải đối tốt với họ. Bởi họ là bố mẹ của anh ta.

Mẹ bảo, một khi đã quyết định sống cùng người đó rồi, thì đừng có oán thán cuộc sống khó khổ, nếu như con đã chọn anh ta, thì đừng có oán trách anh ta.

Mẹ bảo, nhiều tiền như thế thì có tác dụng gì, anh ta đâu? Anh ta đang ở đâu?

Mẹ bảo, cả đời này chúng ta có thể tiêu hết bao nhiêu tiền? Đừng mua những đồ xa xỉ mà làm gì, sống hạnh phúc là tốt rồi.

Mẹ bảo, đừng có dọa con cái là “mẹ không cần con”. Lúc cáu giận đừng có đuổi con cái ra khỏi nhà, chẳng may không thấy nó thật, con sẽ rất đau khổ.

Mẹ bảo, đừng đánh con cái, lại càng không nên lôi ra ngoài mà đánh.

Mẹ bảo, tình yêu mà cứ đánh đấm, đâm giết nhau đúng là mãnh liệt thật, cũng rất lãng mạn, nhưng không thực tế. Cứ bình thường thôi là được.

Mẹ bảo, cái gì thì cũng đều là duyên phận cả. Mẹ bảo, cuộc sống luôn thay đổi, phải biết trân trọng từng ngày.

Trần Đồng
(Vn Express ngày 15/12/2012)

Bố dạy con trai trước khi lấy vợ

Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con. Hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại.

Bố bảo lúc giận có thể cãi nhau nhưng đừng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Cãi nhau không có nghĩa con dùng những lời lẽ xúc phạm dành cho người mà con sẽ đầu gối tay ấp cả cuộc đời. Cãi nhau có nghĩa là nói hết những gì trong lòng để hai vợ chồng hiểu, thông cảm cho nhau, xóa đi hết mỏi hiểu lầm. Bản thân con còn chẳng hiểu được con, thế nên đừng mong người khác phải hiểu khi con cứ giữ trong lòng.

Bố bảo cãi nhau với phụ nữ thì đừng có nói nhiều, chỉ cần nói vừa đủ. Độ khuếch tán âm thanh của đàn ông chẳng bao giờ bằng phụ nữ. Một người vợ chân chính sẽ đủ tinh tế để biết khi nào cần nói, lúc nào nên im lặng ngay cả trong khi nóng giận nhất.

Bố bảo dù ở ngoài xã hội, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, thì về nhà con vẫn là trụ cột của gia đình. Vợ con có thể là người phụ nữ rất đảm đang, cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo quạt trần, nhưng con hãy làm việc đó, trừ khi con quá bận. Nó vừa thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng.

Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con hãy nhớ rằng: Người bồ hiện tại yêu con mười phần, người vợ hiện tại cũng từng yêu con mười phần như thế. Nhưng khi bước vào hôn nhân, vai trò của phụ nữ càng trở nên phức tạp, ngoài tình yêu họ còn có cả trách nhiệm.

Vì vậy khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu khi bước qua hôn nhân chỉ còn lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, 3 phần con mất đi từ người vợ sẽ được nhận lại gấp đôi từ gia đình và con cái của con.

Và một lý do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con hạnh phúc nhất thời, còn người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc bền vững. Thật tuyệt vời phải không?

Bố bảo thời kỳ mang thai là khó khăn nhất đối với phụ nữ, là bởi vì muốn có được thiên thần thì phải qua thời gian khổ cực. Chính vợ con là người đã gánh vác sự khổ cực đó để đem lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con chẳng còn được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm gì. Hãy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm.

Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở, giống như bệnh tiền mãn kinh vậy. Thế nên con hãy là sợi dây kết nối họ, hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời. Đừng để mẹ cảm thấy bà đã mất con trai, và vợ con cảm thấy chồng mình là người nhu nhược. Như thế mới là đàn ông chân chính.

Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang thai thì người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến tình cảm và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới, nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con.

Bố bảo "Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu”, nhưng nếu không hiểu, thì con chẳng thế yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con. Bố bảo "quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc sống”. Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng đay nghiến vì đồng ý lấy vợ là con đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy. Hãy khoan dung và độ lượng. Dù không nói ra nhưng chắc chắn cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời, một tình yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng.

Và cuối cùng bố bảo, cuộc sống luôn thay đổi, hãy biết trân trọng từng ngày.

Trần Đồng
(Vn Express ngày 22/12/2012)