Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Lettres De Mon Moulin: I - Đến Nhà Mới


Chỉ có các chú thỏ là ngơ ngác!... Từ lâu lắm rồi họ thấy cửa cối xay đóng chặt, tường và sân cỏ mọc lan tràn, nên rút cuộc đã cho rằng dòng giống bọn xay lúa tuyệt diệt rồi. Thấy chỗ tốt họ liền lập ngay đại bản doanh ở đó, một trung tâm chiến lược... của họ nhà thỏ... Đêm tối đến, không nói ngoa tí nào, thực có đến hai mươi chú ngồi quây tròn trên sân đằng trước, đang dơ chân lên sưởi ánh trăng... Chỉ đủ thì giờ mở cái cửa tò vò, s..oạt... thế là cả trại quân tan tác, những chiếc mông trắng, đuôi giơ lên giời chạy biến vào đám cỏ rậm. Tôi mong họ sẽ trở lại.


Có một kẻ khác cũng ngơ ngác lắm khi trông thấy tôi: đó là người thuê tầng trên, một chú cú già ghê tởm, đầu như đầu nhà triết học và ở đây đã hơn hai mươi năm. Tôi thấy anh chàng ở phòng trên cao, im lặng, đứng thẳng trên chiếc trục cối xay giữa những đám vôi lở và ngói vỡ. Anh chàng nhìn tôi một lúc, mắt tròn xoe. Rồi hoảng hốt vì không nhận ra tôi, anh chàng liền kêu lên hu hu và nặng nề lắc lư đôi cánh xám đầy bụi!... Chà! Bọn triết gia ma quái này họ có chải chuốt bao giờ đâu! Có quan hệ gì! Với hình dáng ấy, với đôi mắt nhấp nháy và vẻ mặt khó chịu, anh chàng ở thuê yên lặng này cũng làm cho tôi mến hơn người khác và tôi liền lập ngay khế ước thuê mướn cho anh chàng này. Cứ như trước anh chàng giữ cả tầng trên với cửa sổ vào trên mái nhà; còn tôi dành riêng phòng dưới; một căn phòng quét vôi trắng, thấp và khum khum như buồng ăn của một nhà tu kín.


Chính từ nơi đây, tôi viết thư cho bạn, cửa phòng mở toang đón ánh nắng mặt trời. Một cánh rừng thông xinh xắn, tưng bừng ánh sáng thoai thoải đổ dài trước mặt tôi, xuống tận chân đồi. Phía chân trời ngọn núi Alpilles nhỏ nhắn nổi bật lên rõ rệt... Không một tiếng động, thỉnh thoảng ở đằng xa xa một tiếng sáo, một tiếng chim trong bụi hương thảo, một tiếng nhạc la trên đường... Cả cái cảnh đẹp miền Provence này chỉ sống bằng ánh sáng.


Và bây giờ làm sao bạn làm sao có thể bắt tôi luyến tiếc  cái thành phố Ba Lê ồn ào và đen tối của bạn! Ở trong cối xay, tôi thấy dễ chịu lắm. Đó chính là nơi tôi muốn tìm kiếm từ lâu, một nơi thơm tho, ấm áp, cách xa hàng ngàn dặm!... các nhật báo, xe cộ,  sương mù. Chung quanh tôi biết bao là thứ đẹp! Tới đây chưa đầy tám ngày mà đầu óc tôi đã đầy cảm giác và kỷ niệm... Đây này, không lâu la gì, mới chiều hôm qua tôi được xem các đàn cừu trở về trại dưới chân đồi và tôi đoan với các bạn rằng tôi không có đổi cảnh tượng này lấy tất cả các buổi biểu diễn mở màn ở các rạp hát thành Ba Lê trong tuần này đâu nhé. Đây các bạn xem:

Cần phải nói để các bạn biết ở miền Provence, mỗi khi trời bắt đầu nóng, người ta có lệ cho các bầy chiên lên nghỉ mát ở trên núi. Người và vật ở đó năm hay sáu tháng, ngủ ở ngoài trời, cỏ ngập đến bụng; rồi khi ngọn gió lạnh rùng mình của mùa thu bắt đầu thổi, họ trở xuống đồng bằng và quay về gặm cỏ một cách trưởng giả trên những ngọn đồi nhỏ xám đầy hương thơm của cây hải hoa... Vậy thế là chiều hôm qua, bầy chiên đã trở về. Từ buổi sáng, cổng mở rộng hai cánh để đón, các chuồng chiên đầy rơm tươi. Từng giờ một, người ta bảo nhau:"Bây giờ họ ở Eyguieres, e bây giờ họ ở Paradou". Và đằng xa chúng ta thấy bầy chiên tiến đến trong đám bụi mù trời. Cả con đường cái như cùng đi với họ... Bọn chiên đực, già, đi đầu, sừng đưa về đằng trước, dáng điệu hùng hổ; sau chúng là phần lớn đàn cừu, các chị cừu mẹ hơi uể oải, các chú chiên con đi lẫn dưới chân mẹ. Các nàng la đeo gù đỏ vừa đi vừa rung rinh những chiếc rổ to trong đựng các chú chiên con mới sinh được một ngày, rồi đến các anh chó mồ hôi nhễ nhại, lưỡi thè ra tận đất và hai chàng chăn chiên tai quái, cứng nhắc trong chiếc áo sợi to màu đỏ xám, dài chấm gót như chiếc áo thầy tu.

Tất cả các bạn đó vui vẻ đi qua trước mặt chúng tôi, kéo ùa qua cổng, chân bước rầm rập như tiếng mưa rào. Cảnh tượng trong nhà mới thật là cảm động. Từ trên chỗ đậu cao, các chú công bự xanh và vàng, mào tựa vải thưa, nhận ra những kẻ vừa mới về và chào đón họ bằng một tiếng kèn inh tai. Cả chuồng gà vừa thiu thiu ngủ cũng vội vàng tỉnh dậy. Tất cả mọi vật đều dậy hết: nào bồ câu, nào vịt, nào gà tây, gà Nhật Bản. Sân gà vịt như điên cuồng, các chị gà mái bảo nhau định thức suốt sáng!... Người ta có thể cho rằng mỗi chú cừu đều đem theo về, đượm trong bộ lông, cùng với hương thơm của rừng núi một chút khí trời mạnh mẽ trên núi cao, làm cho say sưa và muốn nhảy cỡn chơi vui...

Trong cảnh nhộn nhịp đó, bầy chiên về chỗ ngủ. Không còn cảnh tượng nào thú vị hơn cảnh tượng lúc này. Các chàng chiên đực cảm động khi lại nhìn thấy chậu đồ ăn quen thuộc. Các chú chiên con, chiên nhỏ tí, sinh ở dọc đường chưa từng nhìn thấy trại bao giờ, nhìn chung quanh với một vẻ bỡ ngỡ lạ lùng.

Nhưng cảm động hơn hết là các anh chó, các anh chó can đảm của người chăn chiên, bận rộn vô cùng vì các đàn chiên, và chỉ biết có đàn chiên trong trại. Chàng chó gác cổng tự trong góc cũi tha hồ gọi. Thùng nước trong múc từ dưới giếng lên tha hồ ra hiệu, chúng không muốn trông thấy gì, không muốn nghe thấy gì hết trước khi bầy chiên về chỗ, then cửa chấn song đóng chặt và các người chăn chiên ngồi vào bàn ăn  trong gian phòng thấp. Mãi tận lúc đó chúng mới chịu về chỗ ngủ và ở đó chúng vừa liếm dĩa súp, vừa kể cho các bạn trong trại nghe công việc đã làm trên núi cao, một miền đen tối có chó sói và các hoa ngón tay to, đỏ thắm đầy ắp sương mai.








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét